TAYLOR SWIFT “1989” REVIEW

Khi Taylor Swift bắt đầu làm một việc gì đó, cô ấy đều cố gắng làm quá nó nên. Viết nhạc, giờ cô ấy đã viết đủ cho khoảng 5 đến 6 năm kể từ bây giờ. Hẹn hò, sau đó chia tay, sau đó là lấy cảm hứng. Cô nàng chuyên tạo lập kỉ lục, giành 7 giải Grammy và đánh gục hàng triệu triệu trái tim này đã nhập cuộc với dòng nhạc Pop trong lúc dòng nhạc này đang dần mất đi tính sáng tạo và thiên về hơi hướng thị trường.

03
Và 1989- album nhạc Pop đầu tiên, bất ngờ, nhẹ nhàng, khó khăn, xa xôi này của Taylor là một album rất tuyệt vời, nhưng vẫn còn một điều gì đó trong nó. Cũng giống chính chủ nhân của nó vậy. Vẫn còn một điều gì đó trong Taylor.

Đến nỗi cô nàng chẳng thể phơi bày ra đầy đủ với nhạc Country và phải chuyển sang Pop, tuy nhiên, chính sự thay đổi nhanh chóng chỉ trong 2 năm này đã làm nhiều bài hát trở nên quá hấp tấp, mặc dù phần lời và phần sản xuất vẫn tuyệt vời như xưa. “Out of The Woods” và “All You Had To Do Was Stay” cũng như “I Wish You Would” quá nhanh, quá rời rạc. Đương nhiên, với việc giờ đây bạn không thể nghe tiếng đàn guitar của Taylor nữa mà thay vào đó là những tiếng trống điện tử, thì nhịp điệu các bài hát trở nên nhanh và dồn dập hơn. Taylor không còn chơi đàn cùng với việc hát nữa, cô nàng để Shellback lo phần đó với tiếng guitar điện tử. Shellback thật sự là người anh hùng trong album này. Với sở trường Arrangement, anh biết cách để cho độ sâu của Bass thấp và cao rất tốt trong “Style” nhằm hạn chế nhược điểm của giọng Taylor là hay bị chói khi cô nàng lên cao. Những bài hát khác được Shellback sản xuất như “Blank Space” hay “Shake It Off” thì không còn gì phải bàn cãi, đưa chúng ta quay trở lại thời của New Order và Pet Shop Boys, những nghệ sĩ khiến Taylor lấy năm 1989 làm niềm cảm hứng chính.

04
“So it’s gonna be forever/Or it’s gonna go down in flames”. Nhưng đương nhiên, người hùng chính vẫn luôn là Taylor. Cô nàng viết nhạc không thể chê vào đâu được, từ Red cho đến album này, khả năng tạo ra những ngôn từ ngọt ngào như trên trong “Blank Space” vẫn là vô tận. Phần lớn lời nhạc được dựa trên mối tình với Harry Styles. Nhưng điều khác biệt là khác những bài hát trước, lần này, với “And when we go crashing down, we come back every time” trong bản electropop/pop rock “Style” viết về Harry Styles, hay “Say you’ll remember me” trong bản ballad nhẹ nhàng thơ mộng “Wildest Dreams”, Taylor đã thể hiện rằng bên cạnh nỗi cô đơn, nỗi hận thù trong tình yêu tan vỡ, vẫn còn đó những hạnh phúc, những lãng mạn.

05
Nhưng điều đáng tiếc nhất là giọng hát của Taylor đã bị chính dòng nhạc Pop hủy hoại. Taylor đã mải mê đắm chìm trong việc mang cái hồn của Synthpop điển hình do New Order và Pet Shop Boys định hình vào từng giai điệu, vào từng nhịp trống trong từng bài hát. Cô nàng quên mất rằng, điều mang đến cho cô nàng hàng triệu fan ngoài kia là giọng hát đơn giản nhưng đầy bất ngờ. Thỏa hiệp với Synthpop đồng nghĩa với việc Taylor chấp nhận cho nhiều, rất nhiều âm thanh điện tử xen vào giọng hát mộc mạc của cô nàng, một thay đổi “mạo hiểm để đi trước trong dòng nhạc pop”. Chính Taylor cũng thừa nhận “Like a Prayer” đã tác động tới cô để đi tới quyết định này. Nhưng “I Wish You Would” hay “Bad Blood” là những bài hát rất nhàm chán, với việc để cho giai điệu làm quá nhiều vai trò. Taylor nên hiểu rằng cô vẫn còn rất trẻ, và việc thay đổi chóng mặt với một sản phẩm âm nhạc trong vỏn vẻn hai năm là quá mạo hiểm. Madonna mất đến hơn 1 thập kỉ để làm được những gì Taylor mong muốn làm được với 1989.

01
Dù gì đi nữa, sau hơn 1 tiếng nghe đi nghe lại 13 bài của 1989, tôi khẳng định đây là một album hay và may mắn xóa đi cái nhàm chán phổ biến trong dòng nhạc Pop hiện nay. Lí do? Vì đây là Taylor Swift, không phải Sia chuyên viết nhạc cho các ca sĩ hạng nặng như Rihanna, cũng không phải Lana Del Rey mong muốn mang âm nhạc cổ điển trở lại. Taylor viết nhạc cho chính câu chuyện của cô. Thế nên 1989 không có sự phù phép của những DJ nhạc EDM mà chỉ có một thiên tài Shellback, không có những lời hô hào của giới trẻ, chỉ có những lời thề nguyện của tình nhân. Quan trọng hơn là vào năm 2014, có một Taylor Swift của năm 1989.

Taylor Swift “1989”
Big Machine
Pop, Synthpop
Taylor Swift- lead vocal, writer, exec. producer
Max Martin- exec. producer, vocal production
Shellback- producer, writer
Track List:
1. Welcome to New York: 3.5/5
2. Blank Space: 4/5
3. Style: 4.5/5
4. Out of the Woods: 3/.5
5. All You Had to Do Was Stay: 3/5
6. Shake It Off: 4/5
7. I Wish You Would: 4/5
8. Bad Blood: 2.5/5
9. Wildest Dreams: 4.5/5
10. How You Get the Girl: 3.5/5
11. This Love: 3/5
12. I Know Places: 3/5
13. Clean: 3/5
Album: 4/5

EM ĐỪNG ĐI

Tình yêu có cần phải cách xa nhau

Ta liệu có thật sự yêu nhau?
Anh gặp em, tình cờ
Em bảo anh chạy, ừ, anh chạy, nhưng anh có bao giờ bảo em rời xa anh đâu
Hết lần này đến lần khác em quay lưng đi
Dù đôi lúc ta đã yêu nhau, đã thuộc về nhau
Và cứ mỗi lần em lang thang trên con đường vô định của em, ta lại gửi thư cho nhau, nhắc về những kỉ niệm xưa cũ, để rồi băng qua những chặng đường khó nhọc em nặng nề gọi: Anh
Anh vẫn ở đây, nơi thành phố nhỏ bé ta cùng lớn lên, cùng yêu, đợi em, cho đến khi chuyến phiêu lưu của em kết thúc
Đôi lúc em trở về, trong một chiếc áo thun rộng thùng thình, trong chiếc quần jeans cũ kĩ, trong sự mệt mỏi miễn cưỡng
Nhưng xin em đừng trở về trong một chiếc váy trắng cùng một chiếc nhẫn
Có thể anh không thông minh, nhưng anh biết yêu là gì
Anh biết sự đau khổ của hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau
Anh biết chúng ta đau đến nỗi khi ta gặp lại nhau, nỗi sợ hãi chia cắt một lần nữa đè nén niềm hạnh phúc gặp lại người mình yêu
Đem giao thừa, anh mòn mỏi chờ tin em, em tuyệt vọng và tự hỏi em đã làm gì với cuộc đời mình
Em nói gì đó đi
Vì anh chẳng thể giữ em lại
Và ta vẫn như thế, vẫn cô đơn trên con đường của riêng mình
Hi vọng một lần gặp lại, để có thể nói lời tạm biệt
LOVE= Lack Of Visual Empathy
Dù ta có bao nhiêu hạnh phúc, thế giới ngoài kia vẫn cuốn hút em hơn, vẫn mời gọi vali em lên đường
Dù ta có nhớ nhau nhiều thế nào, em vẫn đi
Không một lá thư, không một lời nhắn, em đi theo số phận
Và em nhớ không, khi em nằm trên giường bệnh, nắm tay anh, và nói mọi chuyện em đã từng chứng kiến
Và em ước gì, em đã ở lại với anh, em ước gì, ta đã dành nhiều thời gian hơn cho nhau, em ước gì, em đã nhìn lại mỗi khi quay lưng
Yêu nhau, có cần phải cách xa nhau, để biết ta yêu nhau nhiều như thế nào
Có cần phải xa nhau, để biết rằng ta yếu đuối
Có cần phải xa nhau, để biết rằng ta cần nhau
Và trên giường bệnh, em rời đi, một lần nữa
Nhưng lần này, anh còn lí do gì để đợi chờ nữa hả em yêu

Anh xin lỗi
Anh không phải là người đó
Người có thể giữ em ở lại