Đỉnh cao của điện ảnh và của riêng Quentin.
Tôi có một vụ cá cược với bản thân mình: Khi nào thì Quentin Tarantino, 52 tuổi, có thể trở thành Stanley Kubrick? Cả hai đều có một sự nghiệp với rất ít tác phẩm, nhưng đều thuộc hàng tuyệt tác. Cả hai, đều chú trọng nghệ thuật khung hình, thần tượng những câu chuyện giật gân, đắm chìm trong bạo lực nặng nề. Quentin, cũng giống như Stanley, là một quái kiệt, mang đến những điều đặc biệt nhất, lạ lùng nhất và đặc sắc nhất cho người xem. Với “The Hateful Eight”, Quentin đã chạm tới đỉnh cao của riêng mình và chạm tới đỉnh cao điện ảnh của Stanley.
Năm 1971, Stanley Kubrick mang đến định nghĩa cho dòng phim siêu thực, nơi sự sáng tạo của đạo diễn cho phép họ kết hợp giữa ultra-violence với một vấn đề xã hội căn bản, giữa những nhân vật không thể quên với mạch truyện biến đổi. Năm 2009, Quentin nỗ lực mang đến một tuyệt phẩm tương tự dưới cái tên “Inglourious Basterds”, nhưng nó chưa tới được đỉnh cao. Và điều đó lại xảy ra với “Django Unchained” của năm 2012. Cả hai phim đều rất tuyệt vời, nhưng chưa phải là kết quả tinh vi nhất của Quentin.
Theo dõi kĩ cái cảnh đó nhé
Nhưng nó đã đến với The Hateful Eight, trong sự tinh tế, một chút vụng về, và sự hoàn thiện về mọi mặt. Nó có một câu chuyện kích thích, mà tôi cá là bạn sẽ không thể chờ để xem. Và thật ra điều đó lại hoàn hảo, vì Quentin giỏi nhất trong việc nhâm nhi sự hồi hộp, suy nghĩ và dự đoán. Ngay cả khung hình 70 mm, lần đầu tiên được Quentin sử dụng và cũng là lần đầu tiên của điện ảnh kể từ năm 1992, và khi xem phim, bạn sẽ có một trải nghiệm cực kỳ khó quên. Khung cảnh trở nên rộng ra, mọi thứ trở nên đẹp hơn, cổ hơn, rất cổ hơn. Nhưng đó chưa là tất cả. Điều quan trọng nhất của khung hình 70 mm và tỉ lệ 2.76:1 chính là cách bạn theo dõi background của một cảnh trở nên khác hẳn, và tin tôi đi, đó lại là điểm mấu chốt làm cho câu chuyện của phim trở nên hoàn hảo, vì nếu bạn không chú ý theo dõi background trong cái cảnh chết người đó, bạn sẽ mất hết toàn bộ phim này đấy. Nhớ nhá, theo dõi kĩ cái cảnh đó nhé.
…vẫn có chuyện để nói, để kể. Suốt 2 giờ 47 phút
Tôi có thể nói nhiều thêm về câu chuyện được không? Vì thật ra tôi câm lặng rất lâu sau khi hoàn thành xong phim này. Nó rất lạ. Tôi biết từ “lạ” là khá dễ hiểu với Quentin Tarantino. Nhưng đây lại là cái chóp của khái niệm lạ mà Quentin đã mang đến cho chúng ta ngay từ những phim đầu tiên. Nó tuyệt vời hơn tất cả những gì mà chúng ta từng thấy, từng mong chờ về một-phim-của-Quentin-Tarantino. Nó cố thuyết phục rằng ngay cả trong một bộ phim Viễn Tây vốn nổi tiếng bởi những cảnh bắn nhau chớp nhoáng với nhịp phim chóng mặt-những gì thật ra đã diễn ra trong Django Unchained trước đây- cũng có thể trở thành một tuyệt phẩm nếu những nhân vật nói chuyện suốt thời gian cả phim. Tôi có thể khẳng định với bạn rằng, đây hoàn toàn là 2 giờ 47 phút xứng đáng, cho những lời thoại thông minh, những màn cố moi cho ra câu chuyện lẫn nhau giữa 8 người trời đánh. Câu chuyện, thậm chí là ý tưởng ban đầu của Quentin đủ sức để bỏ tất cả 8 người lạ mặt vào một ngôi nhà, khiến họ nhìn nhau, và vẫn có chuyện để nói, để kể. Suốt 2 giờ 47 phút.
Tôi chưa bao giờ chứng kiến bất cứ một câu chuyện nào như thế này. Và tôi biết chắc rằng bạn cũng chưa.
Dù 2 giờ 47 phút bạn sẽ chỉ toàn thấy cả đám 8 người nói như lột lưỡi, vẫn có cái gì đó rất ngầu, kiểu Viễn Tây, kiểu Quentin.
Nó vẫn có những cảnh bắn nhau, những cảnh máu me, óc văng tứ tung, nhưng việc sử dụng nó trở nên cẩn thận hơn. Những màn bắn nhau khá gọn gàng, có điểm nhấn, và thật ra với một phim chú trọng vào nhân vật và mạch truyện thì đó lại điểm hoàn hảo, vì nếu cả bọn đang ngồi dí sát mắt vào nhau, cãi nhau và cố tìm ra ai là sói mà đột ngột lại dứng dậy bắn nhau ì đùng thì đúng là ngu ngốc. Nhưng dù tần suất bạo lực đã giảm đi rất nhiều, tôi nói là tần suất chứ không phải mức độ, và dù 2 giờ 47 phút bạn sẽ chỉ toàn thấy cả đám 8 người nói như lột lưỡi, vẫn có cái gì đó rất ngầu, kiểu Viễn Tây, kiểu Quentin. Samuel có một màn trình diễn thật sự hoàn thiện đã rất lâu rồi chúng ta mới thấy lại. Tim Roth dường như học được nhiều điều từ ông bạn Christoph Waltz. Và Kurt Russell cũng như Walton Goggins chắc chắn sẽ dắt tay nhau đến Oscar. Mỗi nhân vật, là một trải nghiệm khó quên. 8 người, bạn có thể chọn bất kì ai là nhân vật chính. 8 người, bạn có thể yêu thích ai cũng được. Nó hoàn hảo đến vậy đấy.
Khả năng tập trung vào chi tiết vẫn là một cái gì đó quá sức tưởng tượng của con người nếu hỏi về Quentin. Cảnh Samuel rớt ly cà phê là một sự sắp đặt canh thời gian hoàn hảo, và nó thật sự cực kỳ khó vì Quentin muốn Samuel rút súng đúng 3 giây sau khi anh làm rớt ly cà phê, sau đó thì Tim Roth lên tiếng đúng 1 giây sau khi Samuel rút súng. Mỗi phát bắn, mỗi cảnh máu văng tứ tung, mỗi cảnh nát đầu, óc bay, đều là một sự tính toán đến điên cuồng, một cái gì đó chúng ta chưa bao giờ thấy ở Quentin. Nó chính xác. Và nó dường như chẳng thuộc về lĩnh vực diễn xuất nữa.
Nó là đời thật. Nó được sắp đặt một cách chính xác và tỉ mỉ để nhìn không giống được sắp đặt. Không giống một chút nào.