Stephen King’ It

Đổi gió tí nào, được không? Nói vậy là vì tôi rất ít khi chia sẻ cảm nhận về những phim hiện đại, nhưng là một fan của phim kinh dị (không-phải-kinh-dị-nhảm) thì It rất đáng để tôi háo hức chờ đợi được cơ hội xem thử và đánh giá. Dựa trên tiểu thuyết “It” năm 1968, một phiên bản điện ảnh đã được dự đoán là chắc-chắn-phải-có, vì tính chất câu chuyện kinh dị rất độc đáo về mặt cấu trúc, đặc sắc về mặt biểu tượng, và nhân văn về mặt ý nghĩa. Chẳng phải đó là những điều tuyệt vời nhất về những tác phẩm của Stephen King nói chung? Và cuối cùng với rất nhiều thời gian, năm 2017 chứng kiến “It” trên màn ảnh lớn (màn RPX đối với cá nhân tôi), may mắn là vẫn còn giữ những vẻ đẹp đó.

Andy Muschietti có thể thất bại với “Mama”, nhưng lại đạt được chuẩn của một đạo diễn với những gì cần làm trong thể loại kinh dị, và đặc biệt là một câu chuyện đòi hỏi khả năng đạo diễn cao như “It”. Tôi thích cách ông đánh giá đúng khả năng và chỉ đạo một cách rất sát những diễn viên nhỏ tuổi. Điều này rất dễ thấy được mỗi khi Ritchie tung một câu hài hước, cách cậu nói rất nhanh và cử động tay rất sôi nổi. Pennywise mang hình ảnh rất mới và phong cách khác lạ so với bản mini-series của thế kỷ trước, và dù nhiều người đánh giá cao Bill Skarsgard trong vai chàng hề (có thật sự là hề?), tôi nghĩ điều đó không thật sự đặc sắc. Bởi vì Pennywise chưa bao giờ là trọng tâm trong câu chuyện của Stephen King.

It-Movie-2017-Cast-Photos-Pennywise-Losers-Club

Chúng ta rất may mắn khi “It” của năm 2017 chia sẻ chung cấu trúc kể chuyện với bản gốc tiểu thuyết, vì nếu nó khác đi, cứ lấy Pennywise chui từ ống cống lên để giết từng đứa một thì tôi và hẳn là mọi người đều không cảm thấy phim này hay như vậy. Để câu chuyện về những nỗi sở trẻ nhỏ làm trọng tâm và đặt con quái vật sang một bên là cách kể chuyện không thể nào hiệu quả hơn, cả trong truyện lẫn được diễn tả dưới hình ảnh. Nhưng đáng tiếc đây cũng là điểm yếu của phim. Vì Andy đã không tận dụng tốt thời gian trong phim để đào sâu hơn vào mỗi nỗi sợ của mỗi đứa trẻ. Chúng ta không thể hiểu được rõ tại sao chúng lại sợ những cá mà Pennywise dùng để ra tay, và phần nào đó những màn jump-scare chỉ mang tính chất Jump là chủ yếu.

DFw2p00UIAA14-t

Một điểm đáng khen nữa của “It” là phần hình ảnh được đảm nhận bởi Chung-hoon Chung, và phần nào đó tôi có thể nhận thấy phong cách quay phim thường thấy của ông trong những tác phẩm kinh điển của điện ảnh Hàn như “Oldboy”, “Thirst”, và gần đây nhất là tuyệt tác hình ảnh “The Handmaiden”. Góc quay rộng và sáng tạo, di chuyển mượt mà, và dùng ánh mắt nhân vật làm hướng điểm tuy là những cách rất truyền thống của điện ảnh Hàn Quốc, nhưng đó là đủ để làm bộ phim khác với những cảnh hù doạ được quay chớp nhoáng và phần nào đó qua loa, rối mắt trong phim kinh dị hiện đại. Tôi nghĩ chỉ riêng những cảnh đầu tiên của phim, từ cách quay mưa, cách Georgie chơi đùa với chiếc thuyền giấy, và cảnh cậu chết, cũng sẽ mất hàng chục năm để có thể thành thạo được. Nhưng đương nhiên với những nghệ sĩ Hàn Quốc đã quá huyền thoại, đó chỉ là một chuyện thường tình và là một cái gì đó mà họ dành tặng cho điện ảnh Hollywood vốn đã rất nhàm chán về mặt hình ảnh. Và bản thân “It” cũng vậy đối với bối cảnh chung của phim kinh dị hiện nay.

it-2017-runtime.jpg

Leave a comment