Thị trường âm nhạc toàn cầu bị chia phối bởi ba cái tên lớn nhất: Universal Music, Warner Music, và Sony Music. Hai cái tên đầu tiên lần lượt thuộc quyền sở hữu của những tập đoàn giải trí tại Mỹ, trong khi Sony Music thuộc Sony Entertainment, và nằm trong tập đoàn lớn Sony đến từ Nhật. Sony, cùng với hai cái tên còn lại, nằm giữ 80% hoặc nhiều hơn nữa, sản phẩm âm nhạc trên toàn thế giới. Nhưng tại sao Sony lại không thể mang nền âm nhạc Nhật Bản trở nên phổ biến và phát triển rộng rãi hơn đến thị trường Mỹ, nơi Sony Music vẫn đang phát triển cực kỳ mạnh, và lớn hơn nữa là đến toàn thế giới?
Câu trả lời rất đơn giản, Sony không cần làm vậy, và người Nhật không cần làm vậy.
Rất khó tin nếu mọi người biết đến một sự thật rất rõ ràng và đơn giản, hoá ra thị trường âm nhạc Nhật Bản là thị trường lớn thứ hai thế giới sau Mỹ. Phải, là Nhật Bản, không phải là Hàn Quốc, hay Anh, Đức và những nước khác. Và tương tự như thị trường điện ảnh từ trước đến nay, người Nhật không khát khao cao độ mang sản phẩm của họ đến thị trường nước ngoài. Hãy nhìn vào sự phát triển của điện ảnh Nhật Bản trong suốt chiều dài lịch sử, từ thế hệ dẫn đầu trong nghệ thuật quay phim, cho tới thời đại bùng nổ của phim hoạt hoạ, Nhật Bản luôn là một đế chế thật sự. Và âm nhạc cũng vậy.
![img_0-2](https://rckkkk.wordpress.com/wp-content/uploads/2018/03/img_0-2.jpg?w=640&h=340)
Vậy tại sao khi châu Á dường như chỉ biết đến âm nhạc Hàn Quốc, còn Nhật Bản thì âm thầm nắm giữ ngôi vương? Lí do duy nhất có lẽ là người Nhật phát triển theo cách riêng của họ. Thế giới đã quá quen thuộc với triết lý của người Nhật trong việc tạo ra và sống cùng sản phẩm của mình. Giá trị của âm nhạc Nhật đầu tiên nằm ở chất lượng đĩa CD. Giá đĩa CD âm nhạc, bao gồm những đĩa đơn và album, luôn rất cao ở Nhật nếu so với những thị trường khác, với mức giá trung bình là 34$. Mức giá đó đã đẩy doanh thu từ âm nhạc tại Nhật Bản lên rất cao và hiện tại đã đứng thứ hai thế giới. Khi mô hình âm nhạc online như Spotify, Apple Music bắt đầu du nhập vào Nhật Bản, dường như sẽ còn rất lâu nữa người Nhật mới bắt đầu tỏ vẻ thích thú, vì họ không bao giờ thích việc trả một và nghe được nhiều bài hát. Người Nhật luôn tâm đắc với việc chỉ trả tiền cho những gì họ thật sự mong muốn. Nhưng liệu còn ai sẵn sàng trả tiền cho đĩa CD?
![18094690_258559987886067_8285965265242423296_n](https://rckkkk.wordpress.com/wp-content/uploads/2018/03/18094690_258559987886067_8285965265242423296_n.jpg?w=730)
Một điều nữa mà thế giới đã quá quen ở người Nhật, là sự cổ điển của họ. CD vẫn là phương thức tiếp cận âm nhạc phổ biến nhất tại Nhật, và dù số lượng đĩa CD bán ra đã giảm đi trong những năm trở lại đây, con số mọi người đến những cửa hàng đĩa vẫn là nhiều nhất nếu so với phương thức nghe nhạc online. Lượng đĩa CD bán ra tại Nhật chiếm đến 75% tổng lượng đĩa CD toàn cầu, trong khi con số ở Mỹ chỉ đạt 25%. Số lượng cửa hàng đĩa cũng đóng vai trò rất lớn trong sự phát triển này, khi hiện tại vẫn còn hơn 2000 cửa hàng đĩa nhạc khắp nước Nhật, một con số rất khó để bắt gặp ở những đất nước phát triển khác. Nhưng với mức giá 34$, tại sao người Nhật vẫn còn yêu thích CD nhiều đến vậy? Lí do là vì giá trị của một sản phẩm hoàn thiện, chỉnh chu và tỉ mỉ mới là điều quan trọng với ngừoi Nhật. Những hãng đĩa nội địa Nhật sau khi mua lại bản quyền của những bản đĩa nước ngoài, từ những thị trường âm nhạc khác, sẽ tự tạo ra một phiên bản dành riêng cho người Nhật, với chất lượng cao hơn, lời bài hát được dịch theo tiếng Nhật, và thậm chí là chi tiết về những bài hát trong album. Đó là lí do tại sao gần như tất cả những nghệ sĩ lớn trên toàn thế giới luôn phải có một phiên bản đặc biệt dành riêng cho thị trường Nhật Bản, với những bài hát mới được thêm vào, vì nếu không làm theo cách này, họ gần như không thể cạnh tranh với những đĩa nhạc nội địa.
![20130707000108_0](https://rckkkk.wordpress.com/wp-content/uploads/2018/03/20130707000108_0.jpg?w=730)
Như đã nói, người Nhật luôn có cách phát triển của riêng họ. Nhiều năm trước, khi thế giới vẫn còn say mê với những chiếc máy điện thoại Nokia cổ điển, người Nhật đã có những chiếc điện thoại chụp hình tuyệt đẹp, nghe nhạc cực kỳ tốt, và thậm chí họ còn có điện thoại nắp gập trước bất cứ ai. Và khi giờ mọi người đã say mê với những thiết bị hiện đại hơn, Nhật Bản vẫn đắm chìm trong những thiết bị của thời đại trước, không khó để tìm ra một chiếc điện thoại nắp gập nếu ai đó muốn đi du lịch đến Nhật. Với điện ảnh cũng vậy, người Nhật là những người sớm nhất tìm ra phương thức kể chuyện xoay quanh vấn đề nhân văn, và khi thời kỳ hiện đại chứng kiến nhiều bộ phim giải trí nhiều hơn, người Nhật vẫn thích làm phim mang đậm ý nghĩa nhân văn hơn.
Âm nhạc cũng vậy. Sony, một tập đoàn lớn đến từ Nhật, thật ra không hề cố gắng trong việc mang nền âm nhạc quê hương ra thế giới, mà ngược lại. Sony đang cố gắng mang những nghệ sĩ của mình, những cái tên như Beyonce, Adele, Bruno Mars, Taylor Swift, và nhiều nữa, bằng cách nào đó, có thể có chỗ đứng tại Nhật Bản. Đây là một điều rất éo le và có phần đáng cười. Đương nhiên những cái tên này đều được biết đến tại Nhật, nhưng sự yêu thích cuồng nhiệt của người Nhật là một cái gì đó rất khác lạ, nếu ai đó đã từng chứng kiến một buổi nhạc live tại Nhật. Có sự khác nhau hoàn toàn giữa khái niệm “biết đến” và “thần tượng” trong mắt người hâm mộ Nhật Bản. Họ thật sự sống với những nghệ sĩ mà họ yêu thích, và dù thị trường CD luôn phát triển mạnh, phần lớn doanh thu của các ca sĩ, nhóm nhạc Nhật Bản đều đến từ những buổi nhạc live, dịp mà người Nhật chứng tỏ tình yêu âm nhạc của họ lớn đến như thế nào. Archie Meguro, người đã từng làm việc cho Sony Music trong quãng thời gian dài, đã chia sẻ: “Sẽ tốn rất nhiều thời gian và nguồn lực để Adele có thể được yêu thích nhiều hơn tại Nhật. Không quan trọng dù cô ta có thể bán được tỷ tỷ bản đĩa album khắp thế giới, người Nhật không hề quan tâm tới những điều đó.”
![maxresdefault-4](https://rckkkk.wordpress.com/wp-content/uploads/2018/03/maxresdefault-4.jpg?w=730)
Hãy thử tưởng tượng Nhật Bản như một vương quốc đóng cửa. Và bên ngoài là rất nhiều đội quân muốn tiến vào và chiếm lấy mảnh đất màu mỡ này. Đó là internet. Đó là nghe nhạc trực tuyến. Đó là nghệ sĩ nước ngoài. Khi âm nhạc hiện đại chứng kiến sự bùng nổ của internet và những dịch vụ tiện lợi như Apple Music, Spotify, người Nhật liệu có còn muốn giữ vững đĩa CD? Khi những nghệ sĩ lớn đang theo xu hướng phát triển ở khắp mọi nơi trên thế giới, và dần phá vỡ rào cản về địa lý và ngôn ngữ trong âm nhạc, người Nhật liệu có còn muốn tin và giữ nguyên cảm nhận âm nhạc cổ điển của họ? Vẫn còn rất sớm để nói về những câu trả lời, vì người Nhật dường như vẫn trung thành với những điều họ đã yêu quý, và thị trường âm nhạc lớn thứ hai thế giới vẫn từ chối những thay đổi mà phần còn lại đang hướng tới. Một điều chắc chắn rằng, dù theo hướng đi nào, người Nhật luôn chọn cách riêng của họ.
Nhưng lần trước khi chúng ta biết đến về tính cổ điển và kiên trì với giá trị riêng của mình, hai thành phố Nhật Bản đã bị huỷ hoại.
Nguồn:
thebalance.com
japantimes.co.jp
qz.com