ANH Ở NƠI XA XÔI

Em ðã chờ cả ðêm

Ðể nghe anh nói rằng

Anh muốn em

Và anh cần em

tumblr_n8grteowiw1sqjlogo1_500

ANH Ở NƠI XA XÔI

Em đã mất nhiều thứ trong cuộc đời này.
Những cơ hội, những lần hẹn hò.
Em đã thất bại rất nhiều
Vì em không phải là người giỏi trong việc đứng sau một bóng hình ai đó
Chăm sóc họ, sưởi ấm trái tim họ.
Có phải vì đàn ông luôn là loài tàn nhẫn hay chỉ vì em sinh ra đã là người phụ nữ không giỏi trong việc mang đến hạnh phúc?
Và có được hạnh phúc?
Nên em
Em không muốn nói với anh
Rằng em yêu anh
Vì em biết em sẽ hủy hoại cuộc đời anh
Và trong suốt chặng đường em nhẹ nhàng theo dõi anh

OLYMPUS DIGITAL CAMERA

Em đã thử đến với những người khác
Để quên anh
Nhưng hóa ra, em vẫn chưa cải thiện khả năng hẹn hò của mình
Có lẽ vì khi em chưa thức tỉnh khỏi giấc mơ có anh, em vẫn chưa có thể đứng dậy chiêm ngưỡng cuộc sống.
Và em lặng đi, cố gắng ở xa anh
Nhưng cũng thật gần
Bất kì điều gì em nghĩ đến anh, em cảm nhận về anh
Em không thể nói ra, và em chỉ có thể đứng đây và nhìn anh sống ngày qua ngày
Em đứng đây
Một cách bất lực
Một cách tầm thường
Và em phải chịu đựng
Tất cả những gì em biết về anh
Là một cái tên quen thuộc
Và một nụ cười lạ lùng

OLYMPUS DIGITAL CAMERA

Em đã chờ cả đêm
Để nghe anh nói rằng
Anh muốn em
Và anh cần em
Liệu có bất kỳ cơ hội nào đó cho anh thấy em?
Bởi vì em yêu anh
Liệu có bất kỳ việc gì em có thể làm, để có được một chút quan tâm từ anh?
Bởi vì em mất anh rồi
Những cơn sóng cuộc đời đã đưa anh ra xa
Chỉ còn em ở bờ biển vô vọng này, mất dấu anh hoàn toàn
Liệu có bất kỳ việc gì em có thể làm, để có một chút sự quan tâm từ anh?
Vì em mất dấu anh rồi
Vì em không thể tìm ra anh

OLYMPUS DIGITAL CAMERA

Anh ở đâu? Có phải một nơi xa xôi?
Điều em sợ nhất, không phải là một ngày anh yêu người khác, mà là một ngày em mất dấu anh, một ngày anh ở nơi xa xôi đến nỗi em không còn được nhìn thấy anh trong bất lực.
Anh ở đâu?
Có phải một nơi xa xôi?
Nơi trái tim em không với tới
Nơi ánh mắt em chạm chân trời
Chứ không phải chạm ánh mắt anh
Em không trách anh
Vì có hàng nghìn người yêu em
Nhưng em vẫn chọn anh
Vì có hàng nghìn người đợi em
Nhưng em vẫn đợi anh
Em chỉ trách số phận
Cho anh và em gặp nhau
Một lần duy nhất, và rồi lại cuốn anh đi xa

OLYMPUS DIGITAL CAMERA

Đời cuốn trôi mất nhau
Đời tàn phai giấc mộng
Để em ở đây
Chỉ có thể nhìn anh khi anh nhìn đời
Chỉ có thể lắng nghe khi anh cất lời
Không thể cười với anh
Không thể trả lời anh
Nói anh biết rằng anh dù anh không thể có được mọi thứ anh muốn
Anh vẫn còn có em
Nhưng em chỉ có thể lắng nghe anh
Mà không thể nói với anh
Vì anh ở nơi xa xôi
Nơi trái tim em không với tới
Nơi ánh mắt em chạm chân trời
Vậy thì anh à, nếu anh không ở nơi xa xôi
Anh có sẵn sàng bước đi cùng em?
Đến những chân trời chỉ có hai dấu chân?
Đến những chân trời chỉ có hai trái tim?
Cùng một nhịp, cùng một hơi thở

OLYMPUS DIGITAL CAMERA

Cuối cùng
Em vẫn là cô gái kiêu ngạo
Em vẫn là cô gái mạnh mẽ
Trước bao người
Vì phần yếu đuối nhất của em
Đã thuộc về anh mất rồi
Đã đi theo anh mất rồi
Về một nơi xa xôi
Nơi trái tim em không với tới
Nơi ánh mắt em chạm chân trời.

VƯỜN ĐỊA ĐÀNG

tumblr_n2b83bwBV41qin2xoo1_500

Giờ thì con sói đang gõ cửa nhà ta
Nó đang đập, đập rất mạnh, đòi nhiều hơn nữa

VƯỜN ĐỊA ĐÀNG

Ta là cô gái đến từ hôm qua, chắc chắn là thế. Vì đã có một ngày hôm-qua mà ta nhớ rất rõ, ngày Chúa tạo ra ta và ban cho ta nhiệm vụ thiêng liêng: là một thí nghiệm.
Chúa cũng ban cho ta một trí tuệ sáng suốt và một trái tim nhạy cảm để đảm đương nhiệm vụ đó. Nhưng ta vẫn chưa bằng được tôi tớ của Ngài-những thiên thần, dù đôi lúc ta ước ta có thể, bởi họ có thể đến gần trăng còn ta thì không. Ta ước gì ta có thể ôm trăng, vì nó là vật trang trí không gì bằng cho bầu trời, nơi Ngài thống trị. Vì cứ mỗi buổi sáng là ai đó lại lấy trăng đi giấu đi, ta rất buồn. Nếu đó là những thiên thần, ta hiểu cho họ, vì nếu là ta, ta cũng sẽ giấu trăng đi mất mà không hé một lời nào cả. Ta ngắm trăng không bao giờ chán, ta ước gì có nhiều mặt trăng hơn để ta có thể thả mình ngắm chúng cả đêm trước khi tên trộm kia đến lấy mất trăng.
Ta chờ cả ngày, và đêm cũng đến, ta mừng khi trăng lại trở về, tên trộm nọ thật là tử tế, ta ước gì ta có thể hái vài vì sao để tặng họ xem như lời cảm ơn. Đối với ta, bầu trời dư dả sao quá.
Ta đặt tên cho mọi thứ.
Vì nếu không là ta, thì ai cơ chứ.
Chúa tạo ra muôn loài, nhưng Ngài quá bận rộn với những kế hoạch lớn mà Ngài chuẩn bị, nên Ngài đành giao phó việc đó cho ta.
Có lẽ trong những kế hoạch lớn đó, cũng có phần của ta. Ta rất tò mò, nhưng Chúa luôn hành động theo cách bí ẩn nào đó mà không ai có thể hiểu được.
Nếu không phải là ta thưởng thức vẻ đẹp của chúng, thì ai cơ chứ.
Vì với tất cả những gì cao cả, thiêng liêng nhất mà Chúa ban cho ta, cảm thụ vẻ đẹp là việc duy nhất ta có thể làm tốt.
Ta tự hỏi ta có làm tốt bằng tôi tớ của Ngài không, nếu có, chắc ta sẽ tự hào lắm.
Ta cũng làm bạn với muôn thú.
Nếu không là ta, thì ai cơ chứ.
Vì trong tất cả mọi chốn ở Vườn địa đàng này, chỉ có ta là thí nghiệm.
Khi muốn ngắm nhìn những ngọn núi, ta cưỡi voi.
Khi mỏi chân vì chạy đuổi rong chơi, ta tựa lưng vào những con hổ.

10583875_585872714867774_3436722029329436841_n

Ta yêu sói, vì nó cũng yêu trăng như ta, và nó luôn có mặt khi ta gặp nguy hiểm.
Hơi thở của nó ấm áp như một thứ gì đó làm ta liên tưởng đến sức mạnh kì diệu của Chúa- người tạo ra ta.
Nhưng rồi ta tự hỏi liệu có một ngày ta xa con sói thân yêu của ta, khi ta đã hoàn thành nhiệm vụ là một thí nghiệm rồi, ai sẽ ở lại với nó?
Có lẽ là những cành hoa ta từng nhặt và cài lên tóc. Chỉ những cành đẹp mà thôi.
Có lẽ là những con thú khác, nhưng con thú đói khát một người bạn đồng hành.
Đói khát một thứ tình cảm làm ấm áp trái tim của loài máu lạnh.
Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp một thí nghiệm khác, và ta cũng ghét ý nghĩ đó.
Nhưng ngày ta gặp một thực thể như ta được Chúa tạo ra, ta cảm thấy một cảm giác bị hất hủi.
Chỉ mình ta là chưa đủ cho Vườn địa đàng.
Ta cố theo sát nó, nhưng nó có vẻ rụt rè và thường không màng đến ta.
Có lẽ nó cũng bận đặt tên cho muôn vật.
Nhưng ta chắc là nó chả đặt những cái tên hay như ta làm được đâu.
Nó đến đây chậm hơn ta cơ mà.
Nó không có eo, nó đứng vững trên mặt đất, những điều mà ta không có.
Ta ghen tỵ với nó, vì thỉnh thoảng ta vẫn gục ngã khi chân đã mỏi sau những cuộc du ngoạn xa xôi mà ta không bao giờ muốn trở về.
Và khi đó, ước gì có một thực thể nào đó đỡ lấy ta và cho ta biết rằng ta đã mệt mỏi rồi.
Ta tự hỏi liệu Chúa có đặt tên chó nó chưa? Quan trọng là, liệu nó có phải là thực thể sẽ đỡ lấy ta?
Trong một ngày không xa?
Ta quyết định đặt tên cho nó, hi vọng đó là thực thể trong giấc mơ hằng đêm – Chàng

10525585_585872721534440_5954883597455737905_n

Dần dần chàng cũng đến bên ta, vì theo ta thấy, chàng chẳng ưa gì thiên nhiên.
Khi thấy cá, thay vì nâng niu chúng như ta, chàng dùng đá để đập chúng.
Thật thiếu hiểu biết và cảm nhận
Khi thấy hoa, chàng ngoảnh mặt đi, vờ như chúng không tồn tại.
Thật thiếu thẩm mỹ.
Chúa ơi, đừng để con ghét Ngài chứ.
Chắc có lẽ chàng đến bên ta vì ta là thứ duy nhất mà chàng không-ghét.
Chàng ít nói lắm, nên có khi ta nghĩ chàng hát lại là một ý tưởng hay hơn.
Hóa ra chàng lại hát cực kệ tệ.
Nhưng ta thích nghe chàng hát, vì có lẽ giọng chàng là duy nhất có tâm hồn trong khắp Vườn địa đàng này. Ngoài ta.
Chàng không thông minh như ta, vì chàng hiếm khi biết được công dụng của những vẻ đẹp thiên nhiên.
Hiếm khi chàng biết những cành hoa lá là để trang trí cho tóc ta và những vì sao là để điểm tô cho bầu trời.
Điều duy nhất chàng quan tâm là một ngày nào đó những ngôi sao sẽ bùng cháy và rực sáng, rơi từ bầu trời.
Một ý nghĩ xa xôi mà ta nghĩ ta không hiểu chỉ vì nó nghe có vẻ phi thực tế.

10348519_585872724867773_3334688069893166987_n

Đến một ngày, con sói đó bỏ đi vì không gặp được ta.
Ta buồn lắm, như lần ta mất trăng.
Ta chạy
Chạy đi tìm nó
Ta bỏ lại chàng, chạy vượt lên những ngọn núi cao nhất, vượt qua những cánh đồng khô hạn.
Nhưng ta vẫn chưa tìm thấy nó.
Với vô vàn bước chạy, vẫn chưa tìm thấy.
Ta tự hỏi, liệu Chúa có tàn nhẫn như vậy không?
Khi Ngày ban cho ta mọi thứ, rồi lại lấy đi mọi thứ.
Mọi thứ, có thể kể cả chàng.
Ta quay về tìm chàng.
Chàng ở đó, chàng vẫn ở đó, cố hái sao. Vì có lần ta nhờ chàng hái sao để ta tặng cho kẻ trộm trăng.
Chàng lấy một nhánh cây dài làm sào, nhưng chàng không với tới được.
Chàng lấy đá ném sao, nhưng chàng ngắm quá tệ và vì chàng thuận tay trái.
Chàng vẫn ở đó, chờ ta, với một điều gì đó ta chưa từng hiểu được trước đây.
Rằng ta thật ngốc
Khi chỉ biết những điều ta nhìn thấy
Và chỉ tin những điều ta muốn tin
Ta đã từng tin ta con sói sẽ quay lại
Nhưng giờ
Có chàng là đủ

tumblr_n83nlvN4CP1s2rrw7o7_500

Ta yêu chàng
Không vì lí do gì cả, và ta cũng chẳng màng đến lí do đó.
Ta yêu chàng không phải vì tài năng, chàng vốn đâu phải là Chúa, chàng chỉ là một thí nghiệm giống ta mà thôi.
Ta yêu chàng đâu phải vì sự hòa hợp giữa hai ta, chàng vốn đâu có ưa gì thiên nhiên cũng như việc suốt ngày rong ruổi khắp nơi, đặt tên cho muôn loài.
Ta yêu chàng đâu phải vì vẻ đẹp, chàng còn thua xa những cành hoa dại ta từng ngắm và chàng cũng chưa sáng được như trăng.
Ta yêu chàng cũng chẳng phải vì sự ý nhị và hòa nhã, đã nhiều lần chàng mắng ta chỉ vì ta nghịch gai trên nhành hoa hồng, loài hoa mà chính ta đặt tên cho nó.
Ta yêu chàng cũng chẳng phải vì sức mạnh, chàng chỉ có thể đứng vững và hái hoa quả cho ta, sao chàng còn chưa với tới kia mà.
Ta yêu chàng cũng chẳng phải vì sự quan tâm, chàng chưa đỡ ta một lần nào khi ta ngã, và cũng chưa nói rằng ta đã mỏi mệt.
Ta yêu chàng cũng chẳng phải vì sự thấu hiểu, đôi lúc chàng khiến ta phát điên vì cứ hỏi tại sao ta đặt tên như thế này, như thế kia.
Nên dù chàng không có tài năng gì, ta vẫn yêu chàng.
Dù chàng không thể hái hoa, bắt thú, ta vẫn yêu chàng.
Dù chàng có xấu xí hơn cả con sói tàn nhẫn kia, ta vẫn yêu chàng.
Dù chàng có yếu đuối, tật nguyền, ta vẫn yêu chàng.
Dù chàng không thể giải đáp được những kế hoạch lớn mà Chúa dự định- những kế hoạch mà ta muốn biết phần của ta và của chàng, ta vẫn yêu chàng.
Dù chàng có khiến ta ghét chàng bao nhiêu lần đi nữa, ta vẫn yêu chàng.
Ta yêu chàng, chắc vì xung quanh ta toàn là những con thú.
Chắc vì nơi vườn địa đàng đây, chỉ có chàng là khác biệt.
Ta yêu chàng, chắc vì ta là giống cái, còn chàng là giống đực.
Ta yêu chàng, vì thứ tình yêu đó chỉ đơn giản là ĐẾN.
Không vì lí do gì cả.
Tình yêu đó rực sáng như ngôi sao đang bùng cháy
Rơi từ bầu trời
Và liệu sao rơi có phải vì những thiên thần ngủ quên hay chỉ vì mọi thứ tự nhiên diễn ra?
Ta tự hỏi, nhưng không chờ đợi câu trả lời.
Liệu Chúa tạo ra chàng là để cho ta hay chỉ vì bàn tay Ngài vô ý tạo ra một thực thể?
Ta tự hỏi, nhưng không chờ đợi câu trả lời.
Liệu ta và chàng ở bên nhau là một phần của kế hoạch lớn của Chúa, hay chỉ là kết quả của sự tình cờ và vô ý mà kế hoạch lớn đó dẫn đến?
Ta tự hỏi, và cũng không chờ đợi câu trả lời.
Ta và chàng đã cùng dựng lên những mái nhà bằng cây và hoa lá, chỉ để ta có thể ở bên chàng suốt.
Ta không muốn có ai lấy mất chàng như kẻ trộm trăng đánh mất trăng. Ta không muốn chàng sẽ xa ta như con sói kia.
Ta bên chàng, và đêm chỉ cần vậy là đủ.
Rối một ngày ta ngắm người chị em song sinh của ta. Cô ấy vẫn thường xuất hiện mỗi khi ta nhìn xuống mặt nước, nhưng chỉ những đêm trăng sáng ta mới có thể gặp cô ấy. Vì vậy ta mới tôn thờ trăng đến thế.
Khi ta đang ngắm cô ấy, thì con sói trở về. Khi hình ảnh nó xuất hiện, cô ấy chạy đi mất.
Ta ôm lấy con sói sau bao ngày nhớ nó vô cùng.
Ta đã chờ nó lâu biết nhường nào.
Nhưng giờ ta chỉ yêu mình chàng, ta bỏ lại con sói ở đó, quay trở lại ngôi nhà mà ta và chàng đã bên nhau.
Ta tự hỏi liệu nó có quay trở lại tìm ta hay không.

tumblr_n83nlvN4CP1s2rrw7o3_500

Đêm nay trăng sáng, và ta biết câu trả lời là có.
Ta và con sói đã từng bên nhau. Chúng ta đã từng thực hiện nhiều chuyến du ngoạn, ngắm nhiều cảnh vật, và luôn bên nhau mỗi khi trăng được thả.
Giờ thì con sói đang gõ cửa nhà ta
Nó đang đập mạnh, đòi nhiều hơn nữa.
Như mọi khi
Chàng ở đó, vẫn không nói gì.
Ta không biết chàng vốn không thích con sói
Hay vì chàng đang chờ đợi ở ta điều gì.
Nhưng dù gì, chàng vẫn yêu ta, ta biết điều đó.
Ánh mắt chàng, vẫn là của ta.
Chỉ cho đôi mắt ta mà thôi.
Trăng kia, vẫn là của ta.
Và những vì sao
Đã bùng cháy và rực sáng
Đã rơi từ bầu trời
Mọi thứ đã được sắp đặt

Ta biết đây là một sự bắt đầu.
Cho một kết thúc.

CHẠY

Con người
Thật ngu ngốc
Vì chúng ta chỉ biết
Những điều chúng ta nhìn thấy
Và chỉ tin
Những điều chúng ta muốn tin

Hạnh phúc vốn dĩ chỉ là một từ có hai tiếng, mất 8 giây để viết liên tục lên giấy, mất 4 giây để viết lên màn hình.
Nhưng ai dám nói rằng họ hiểu được hạnh phúc?
Vì với mỗi người, hạnh phúc là một thứ của cải riêng biệt. Có người đó là dành hàng giờ trò chuyện cùng người yêu. Có người đó là một cái nắm tay. Một nụ hôn. Một tin nhắn. Một cuộc gọi.

Chỉ cần con tim đập lỡ một nhịp khi bắt gặp ánh mắt ai. Bắt gặp một vì sao. Đó là hạnh phúc.

Con người gán cho hạnh phúc những vẻ ngoài hào nhoáng, đau khổ, nhục nhã, và hàng triệu sắc thái khác , nhưng mãi mãi chẳng hiểu được đâu là đúng, đâu là một hạnh phúc thật sự. Đáng buồn hơn nữa, con người chẳng bao giờ biết được đâu là hạnh phúc mà con tim khao khát. Có người đang say trong giấc mơ hiện tại, nghĩ rằng chẳng bao giờ đổi thay.
Và rồi mọi chuyện kết thúc.

Mỗi giọt nước mắt tuôn xuống như một thác nước.

Ánh trăng mùa hè bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng, những lời cầu nguyện, những lần cố lùa về kí ức, và ta vô tình trách trăng. Trách đời. Và trách người.
Sao nỡ buông lỏng ngón tay để xa nhau nghìn trùng? Sao nỡ để nụ hôn khô héo trên đôi môi? Sao trăng nỡ xa và không sáng một lần nữa? Sáng như đêm có anh choàng vai?

Và rồi chúng ta chạy. Chạy trèo lên những ngọn núi cao nhất của sự thất vọng. Chạy vượt qua những cánh đồng khô hạn sự chờ đợi mòn mỏi. Chỉ để gặp lại ánh mắt cũ.

Nhưng

Ta vẫn chưa tìm thấy những gì ta đang đi tìm.
Chúng ta chạy thật xa, chạy thật mù quáng, bỏ lại tâm trí.
Với vô vàn bước chạy, vẫn chưa tìm thấy.

Mỗi người có một giấc mơ. Và hóa ra, cuộc đời là bức tranh có mảnh ghép là những giấc mơ. Đừng quên, một vài mảnh được ghép, một vài mảnh lại không.
Các cô gái mơ ước một chàng trai phù hợp với mình, và khi họ chưa tìm thấy được, họ tự hỏi chàng đang ở đâu.
Họ đâu biết rằng, chàng đã chạm vào cuộc đời họ từ rất lâu rồi, và họ đã bỏ qua chàng như một chuyến tàu thoáng qua.
Họ để quên một mảnh ghép, và bức tranh chẳng bao giờ hoàn thiện.
Họ bỏ quên chàng đâu đó bên lề con đường mà họ chạy.
Trái tim lạnh lẽo thì đầu óc cũng ngu muội.

Mỗi người chúng ta đều có một định mệnh được viết sẵn hay tất cả đều phải lênh đênh trong cuộc đời này?
Mỗi người chúng ta đều có một con đường với những cột mốc có sẵn hay phải chạy để tạo nên con đường của riêng mình?

Con người thật ngu ngốc khi mãi chạy đi tìm những thứ xa vời, đôi lúc là ngõ cụt, quên đi những gì chúng ta đang có.
Cảm giác thất vọng vì không đạt được ý nguyện có tồi tệ hơn cảm giác đau đớn khi mất đi một thứ đã từng là của mình?

Nhưng đương nhiên, không đi “tìm” thì làm sao “có” được. Không chạy thì làm sao tới đích. Vấn đề là khi chạy đến đích rồi, hãy chậm chân lại, nhìn nơi ta đang đứng, mỉm cười hài lòng, trước khi nhận ra đích đến hằng mong ước chẳng qua chỉ là vực thẳm chờ tóm lấy ta.
Vì giữ được một thứ gì đó chẳng phải vẫn là một cảm giác tuyệt vời muôn phần so với việc mải mê chạy theo những thứ xa vời để không bao giờ đến đích?
Vì chú ngựa hoang chẳng phải vẫn cần một mái nhà vững chắc để dừng chân khi đã mỏi mệt?

Chạy không phải để cất chân lên. Chạy là để có một ngày ta dừng lại.

Nhưng
Con người
Thật ngu ngốc
Vì chúng ta chỉ biết
Những điều chúng ta nhìn thấy
Và chỉ tin
Những điều chúng ta muốn tin.

RƠI TỪ BẦU TRỜI

Ảnh

Tình yêu

Rực sáng như ngôi sao đang bùng cháy

Rơi từ bầu trời


Tận thế

Tại sao em cứ mãi nghĩ rằng trước mặt em là hai con đường, hạnh phúc và đau khổ?

Tại sao em cứ mãi nghĩ rằng tận thế đang đến?

Tại sao, không cho em một cơ hội, không cho tình yêu một cơ hội?

Khi người ta đang ngoài kia, vui vẻ mọi thú vui, em, người con gái dại dột, ngồi một mình, với hi vọng về một hạnh phúc và một niềm tin xa xôi. Phải, tận thế có thể là kết thúc tất cả. Nhưng đó là kết thúc mà em chẳng mãi thay đổi được. Tự nhiên có cách vận hành của nó. Nhưng cái kết cho tình yêu của em, cho niềm tin của em thì có thể thay đổi. Tại sao cứ nghĩ rằng mọi chuyện vẫn còn hi vọng khi thật sự nó đã kết thúc, nhiều tháng về trước. Tại sao cứ nghĩ rằng có thể thay đổi quá khứ thay vì sống trong thực tại.

Ngốc, và em nghĩ rằng tận thế đến rồi.


Ước mơ

Anh yêu em, yêu em hơn bất cứ thứ gì anh từng có và mơ đến. Đêm anh bắt gặp ánh mắt em nhìn anh, sao không có ở trên trời, sao ngay trong ánh mắt em.

Và anh đã thử hái sao một lần xem sao.

Để thôi nhớ ánh mắt em.

Nhưng mãi không được em à. Anh lấy sào để vớt sao, nhưng rồi anh nhận ra nó xa tít mù khơi, rằng cái sào không với tới được.

Sao sáng, như ánh mắt em nhìn anh. Và rồi anh nhặt đá ném cho sao rơi. Nhưng anh ném mãi, vẫn không trúng. Có lẽ vì anh thuận tay trái và vì anh ngắm không được tốt. Lạc mất sao rồi, làm sao tìm lại ánh mắt em?

Anh ước, ước rằng có một ngày nào đó, sao rơi, sao rơi chỉ đề anh nhìn sao, chỉ để anh được một lần được ngắm nhìn ánh mắt em. Chúa ơi, tại sao Ngài lại mang sao treo xa đến vậy. Con đã nếm đủ vị của nước mắt rồi, Ngài mang sao lại đi. Chỉ cho đôi mắt em ấy.

Anh biết em hiện giờ cũng đang ước, ước rằng giấc mơ quá khứ đừng kết thúc, ước rằng những gì đã mất có thể quay trở lại bên em. Và cũng có thể, em cũng ước, em có thể quyết định đúng được. Ở lại quá khứ trong vô vọng hay mạo hiểm tiến về tương lai.

Nhưng đừng mơ em à. Vì thực tại đã vốn tàn nhẫn rồi. Vì anh và em vốn đã không đủ sức mạnh để kiểm soát thực tại rồi, sao lại có thể quyết định ước nguyện?

Đừng mơ nữa, đừng ước nữa em của anh. Vì sao không rơi, anh sẽ tìm đến ánh mắt em. Dù nó có xa anh hơn cả những ngôi sao, anh vẫn sẽ cất bước đi. Chạm ánh mắt em rồi. Quá khứ đã là quá khứ, đừng ước có thể thay đổi nó nữa. Hãy tạo nên tương lai của em, để khi tương lai trở thành quá khứ trong một ngày không xa, em không còn phải hối tiếc và ước nguyện nữa.


Ở lại

Nhìn em kìa, cô gái có ngàn ngôi sao trong ánh mắt. Em đã từng chạy, từng nhảy trên con đường dài những ước mơ và niềm hạnh phúc. Nhưng giờ, em bị bao vây bởi nỗi buồn không ngớt và tia hi vọng yếu đuối.

Đêm đến và em còn lại gì? Ánh mắt nhạt nhòa vì nước mắt? Đôi mi nặng trĩu vì những ác mộng? Em đã từng là ánh đèn rọi sáng trong đêm kia mà.

Nếu anh có thể ở lại bên em, đêm sẽ buông tha cho em. Ở lại với ánh mắt anh từng gặp, ở lại với linh hồn anh từng yêu, ở lại với đứa trẻ anh từng phải chăm sóc. Ở lại với em, và đêm chỉ cần vậy là đủ.

Tình yêu

Rực sáng như ngôi sao đang bùng cháy

Rơi từ bầu trời

THỜI TRANG

Ảnh

YVES SAINT LAURENT

Bài blog tưởng nhớ Yves Saint Laurent- nhà thiết kế người Pháp vĩ đại, thần tượng và cũng là niềm cảm hứng cho tôi- vì đã tạo ra thương hiệu thời trang YSL danh giá và cho tôi biết cái đẹp là gì. Bài blog cũng dành tặng cho Thảo Di, cô gái của tôi, vì những đóng góp không thể nào kể hết được cũng như sự ủng hộ vô điều kiện của cô ấy cho sự hoàn thiện bài blog này. Tôi cũng xin cảm ơn Minh Anh vì sự hỗ trợ của cô ấy cho bài blog này. 

Năm 1999, Gucci, một công ty thời trang nổi tiếng của Ý mua lại Yves Saint Laurent- thương hiệu thời trang của Pháp. Chỉ 10 năm sau, thương hiệu mang tên người sáng lập nên nó- Yves Saint Laurent phải đóng cửa studio ở New York và San Francisco. Một phần vì cái chết của Yves, một phần vì thời trang hiện đại đã khiến các mẫu thiết kế theo phong cách rock của YSL không còn được ưa chuộng. Kể một chút về thương hiệu thời trang yêu thích của mình chỉ là để nói về nội dung của bài blog này mà thôi. Sẽ là về thời trang, cụ thể là gu thời trang của mình, và gu thời trang mà mình yêu thích. Mình biết có nhiều bạn đánh giá mình là người khó tính, trong vấn đề ăn mặc. Và các bạn cũng thắc mắc về gu thời trang của mình, mình cũng muốn hồi sinh blog nên mới nảy ra ý tưởng về bài blog này.

Ảnh

Ít hơn là nhiều hơn

Mình đang có một buổi hẹn. Ở một quán sang trọng, ấm cúng, tinh tế. Cô ấy ngồi đó, chờ mình (vì mình thường hay đến trễ trong các cuộc hẹn). Và khi cô ấy thấy mình, cô ấy có vẻ bất ngờ, trố mắt ra nhìn. À, chẳng qua là vì trang phục mà mình đang mặc để hẹn hò. Một chiếc áo thun Play Boy màu đen với biểu tượng con thỏ màu trắng ở trước. Chiếc áo thun có phần tay được cắt xéo, ngắn lên gần đến vai. Bên dưới là chiếc quần jeans ống rộng. Dây chuyền bạc quanh cổ. Ở trên đầu là snapback New York Yankees. Đồng hồ G-Shock. Cô ấy rời khỏi quán, ngay lập tức khi thấy bộ trang phục của mình. Khoan khoan, bình tĩnh, đó chỉ là một tình huống giả định mà thôi (: Nhưng kết quả hoàn toàn có khả năng xảy ra như vậy. Lí do? Mình đã ăn mặc như 1 thằng hip hop teen trong cuộc hẹn với bạn gái. Bạn có thể mặc như vậy khi đi chơi với bạn bè, khi đi dã ngoại, khi đi bar. Nhưng trong một cuộc hẹn, bạn cần một thứ gì đó tinh tế. Chính xác hơn, mình cần một thứ gì đó tinh tế. Và mình đã định hướng phong cách thời trang theo hướng rock. Mình sẽ mặc quần jeans GAP Matterhorn Jeans loại regular fit đi kèm áo thun  ở trong. Bên ngoài là blazer màu trắng hoặc blue nhẹ. Giày sẽ là Vans Canvas Authentic màu xanh đen. Không mũ. Không dây chuyền. Trang phục đó tinh tế, đơn giản và hoàn toàn phù hợp với một buổi hẹn hò mà bạn muốn gây ấn tượng mạnh với bạn gái. Áo thun đen và quần GAP là thứ cho thấy bạn là người biết cách ăn mặc. Blazer màu nhẹ và giày Vans là thứ cho thấy bạn là người hiện đại, trẻ trung và không ăn mặc như một ông già.

Ảnh

Đối với mình, một trang phục ra ngoài cần đơn giản, nhưng mỗi thành phần riêng biệt của trang phục cần nói lên giá trị của riêng nó. Nhờ vậy mà trang phục sẽ được lược bỏ nhiều thứ thừa thãi và cũng nói lên nhiều điều về chủ nhân của nó. Ít hơn là nhiều hơn. Thế còn ở nhà? Mình thường mặc áo thun dài tay màu sẫm kèm quần short, như vậy sẽ thoải mái. Trong các dịp gặp mặt bạn bè đơn giản thì việc đơn giản trang phục đến tối đa là được mình ưu tiên hơn cả. Vì sẽ không khiến bạn trông như “chơi trội” trước mặt bạn bè và cũng dễ dàng để xõa hơn. Bạn không muốn trong lúc đang lắc lư cùng bạn bè mà lo lắng nón, đồng hồ, dây chuyền, balo đâu rồi. Áo thun và Jeans đi kèm giày Vans là xong. Thỉnh thoảng mình thay đổi bằng áo sơ mi trắng dài tay và quần trơn màu cùng giày da. Đôi lúc thì lại áo thun và quần short AF màu nổi và dép lê da. Nhưng nói tóm lại, mình thích sự đơn giản. Trong tủ đồ của mình chỉ có áo thun, áo tay dài, quần jeans, quần short, áo khoác jeans, áo khoác da, blazer, giày và thắt lưng.

Ảnh

Sự giao thoa giữa cổ điển và hiện đại tạo nên đa dạng trong phong cách

Nhưng ngoài kia có rất nhiều bạn ăn mặc đẹp hơn mình rất nhiều. Trông họ hiện đại hơn phong cách của mình. Vì mình thường hướng phong cách theo cách ăn mặc của các rock star, lấy sự đơn giản nhưng ấn tượng mạnh. Mình rất thích các bạn nam mặc theo 2 style là hip hop và sporting. Các bạn nam mặc theo style hip hop thường chọn giày Nike cổ cao, thường là Nike Air Jordan (nhưng mình thích Nike Lunar hơn), áo thun với họa tiết phá cách và dài (thường là chữ, hình vẽ) áo sơ mi dài tay,quần jeans dài đen, snapback phá cách và G-Shock. OMG. Nếu có bạn nữ nào thích mẫu con trai hiện đại, trẻ trung và sôi động, hãy đi tìm những anh chàng có style như trên.

Ảnh

Còn các bạn nam theo style sporting thường chọn áo thun ngắn với họa tiết là số hoặc áo thun trơn, quần short hoặc jeans xanh, giày New Balance hoặc Converse, G-Shock. Mẫu này dành cho các bạn nữ nào thích loại con trai quậy nhưng có chừng mực, nhưng đúng theo cái tên sporting, họ luôn có thể chạy khi cần.

Ảnh

Fashion. Fashion. Girl

Ảnh

Yep, không thể nào không nhắc đến những phong cách thời trang đẹp nhất của các bạn nữ- những người là mục đích mà hai chữ “thời trang” tồn tại. Và do mình may mắn, mình đã chọn được hai phong cách thời trang mà theo mình là đẹp nhất trong tất cả những người phụ nữ mình từng gặp. Hai phong cách, một ý nghĩa: đẹp. Chúng ta đến với phong cách thứ nhất. Một người con gái 18, ở tuổi đẹp nhất, cô ấy biết tận dụng cái đẹp của mình, để biến quần áo trở thành một thứ gì đó chỉ còn là thừa thãi để thể hiện những điểm đẹp nhất trên cơ thể. Cô ấy ghét thế giới này, và cô ấy không bận tâm người khác ăn mặc thế nào. Cô ấy tự tạo cho mình phong cách riêng.

Ảnh

Và để tôi nói trước cho các bạn, chúng ta gặp may rồi. Nếu bạn là người yêu thời trang, bạn sẽ hiểu ý tôi. Sẽ không có những trang phục short xáo rỗng. Không có những chiếc áo thun ngắn, không legging, không tank top kiểu Việt Nam, không quần short, không áo hở lưng. Những trào lưu thời trang xáo rỗng của bọn teen ngoài kia, không nằm trong tủ đồ của cô ấy, và hãy cảm ơn điều đó vì cô ấy sáng tạo phong cách của bản thân theo cách mà chúng ta chỉ mơ thôi đã khó rồi. Áo thun, quần jeans xanh, áo khoác ngoài và giày cổ cao. Quá rock. Nếu bạn thấy cô gái này bước vào phong, tốt nhất là nên im lặng, theo dõi cô ấy, và tự hỏi tại sao cô ấy lại quá rock so với những cô gái còn lại trong phòng- những cô gái mặc quần short lưng cao với áo thun bỏ trong, hay quần legging đi kèm tank top.

Ảnh

Cô ấy không ăn mặc theo luật lệ. Cô ấy là luật lệ. Cô gái này, có quyền năng kết hợp những quần áo quan trọng nhất của con gái vào một trang phục ấn tượng. Không váy quấn băng ôm sát cơ thể, cô ấy chọn một loại váy tự nhiên hơn- váy xòe ngắn. Đối với tôi, vày xòe ngắn như một thứ đã trở thành biểu tượng của thời trang. Vì Yves Saint Laurent chính là người thiết kế nên váy xòe ngắn. Và lúc đó ông không gọi đó là váy xòe, mà là váy trapeze. Cô ấy chọn loại váy xòe caro với nơ ở phần thắt lưng để tạo điểm nhấn. Nếu bạn là phụ nữ và muốn điệu đà trong một khoảnh khắc, giờ bạn biết bạn phải làm gì rồi đấy.

Ảnh

Tiếp theo là quần jeans, thứ không thể thiếu. Nếu bạn mặc jeans, hãy chắc rằng bạn đang mặc “jeans”, hiểu ý mình chứ? Đừng mặc “jeans” là những mẫu quần short ngắn cực kỳ. Đó không phải là jeans, đó như một loại quần lót. Jeans ở đây là một chiếc quần có hai ống dài, màu xanh, ôm sát chân, đi kèm với một đôi giày, bất cứ loại giày nào thật sự gọi là giày. Có một hôm tôi thấy một vài cô gái mang loại giày có đế bằng nhựa được thiết kế thành hình tam giác cao lên. Cứ như một đứa con hoang giữa giày truyền thống và giày cao gót. Tránh xa những đôi giày đó ra.

Ảnh

Và phải, bạn sẽ thắc mắc nên chọn họa tiết như thế nào cho trang phục. Hãy chọn bất cứ thứ gì mà bạn thấy thích và phù hợp với tính cách của bản thân. Tôi từng thấy một cô gái mặc áo thun trắng với chữ đen Motherf*cker màu đen ở trước và tôi đã lặng đi một vài phút. Phải, cô ấy chính là mẫu người biết đến thời trang. Áo thun trơn, lựa chọn mà nhiều bạn hiện nay chọn khá nhiều, vì tại sao không cơ chứ khi mà bạn không cần phải mệt mỏi suy nghĩ về họa tiết của áo. Áo thun trơn là một lựa chọn tốt, nếu bạn chấp nhận cá tính của bạn sẽ không được bộc lộ qua trang phục cũng như nhiều khả năng có hàng tá người khác mặc trùng màu với bạn.

Ảnh

Cuối cùng, hãy sáng tạo. Đôi lúc hãy đập phá và mang đến thứ gì đó mới mẻ. Một chiếc áo len nhiều lỗ và nội y màu sẫm bên trong sẽ khiến mọi người thán phục vì vẻ sexy của bạn. Hay một chiếc khăn choàng cổ và bạn sẽ trở thành một cô gái đầy bí ẩn, khiến nhiều người đói khát muốn khám phá.

Ảnh

Bạn mệt chưa? Nếu rồi thì hãy đóng bài blog và bỏ lỡ những gì hay ho sắp đến, phong cách tiếp theo mà mình thấy là đẹp nhất cho các bạn nữ. Cô gái đáng ngưỡng mộ đầu tiên là người đặt ra quy luật thời trang. Và đến lượt cô gái đáng ngưỡng mộ thứ hai này, cô ấy là người phá đi những quy luật thời trang. Đúng là một con bitch (: . Trẻ, sexy và bốc đồng.

Ảnh

Tôi chọn hai phong cách của hai cô gái đều là rock girl, lỗi của tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không cho bạn thấy những trang phục dễ thương, đáng yêu. Áo thun rộng màu trắng bên trong, đi kèm với áo tay dài caro màu đỏ bên ngoài, quần jeans cách điệu và giày Converse. Thoáng qua, bạn sẽ nghĩ rằng cô ấy là mẫu con gái cá tính mạnh, nhưng bạn đã lầm. Trang phục này đồng thời cũng rất đáng yêu và một chút nhí nhảnh. Đây chính là thứ đầu tiên mà bài blog nhắm đến- “ít hơn là nhiều hơn”.

Ảnh

Nhưng đôi lúc, bạn muốn một chút sáng tạo riêng biệt, một sự kết hợp nhằm phá vỡ đi những qui tắc thời trang. Như bạn muốn luôn. Áo len trắng đi kèm với chân váy navy, legging và giày Converse. Khoan khoan, tạm dừng. WTF? Khá lạ. Một sự kết hợp khá lạ. Tôi dám cá là bạn chưa bao giờ nhìn thấy kiểu kết hợp này. Nhưng này, tôi đã nói gì nào, cô ấy là người phá đi những quy luật thời trang. Sự kết hợp này là độc nhất vô nhị, mang đến cho bạn quyền sinh sát với bất cứ cái nhìn nào. Đẹp, nổi bật và độc đáo trong cùng một trang phục. Không phải đó là điều mà mọi cô gái đều mơ ước khi mở tủ đồ ra sao? Cô gái này, đạt được điều đó và khiến người khác ghen tỵ chỉ trong một giây phút bốc đồng của bản thân. Một lần nữa, đúng là một con bitch.

Ảnh

Và cuối cùng, khi cô ấy đã mệt mỏi với những giây phút bốc đồng, và làm khó hiểu một cách điên đảo mọi người, cô ấy quyết định buông tha, lựa chọn một phong cách nhẹ nhàng, đơn giản. Bằng cách nào đó, do cá tính bốc đồng quá lớn, trang phục đơn giản nhất của cô ấy cũng để lại ấn tượng mạnh. Áo thun không tay, dài màu đen, họa tiết chữ màu trắng và quần jeans xanh cách điệu, móng tay sơn đen. Đi cạnh với cô ấy sẽ như một buổi kiểm tra nhịp tim của bạn.

Ảnh

Đó là những phong cách cho các bạn nữ mà mình thấy là đẹp nhất. Nhưng nếu mình là người có thể xây dựng phong cách cho các bạn đó, mọi chuyện sẽ khác. Mình luôn thích các bạn nữ có cá tính mạnh và đúng chất rock. Nên mình sẽ xây dựng phong cách rock cho các bạn nữ. Và do hiện nay không phải là Channel, không phải là Dior hay Gucci, mà là YSl mới có thể mang đến những trang phục rock, nên mình sẽ xoay quanh những set trang phục của YSl, nằm trong nhiều bộ sưu tập của thương hiệu này. Đầu tiên là niềm tự hào của YSl, trang phục độc nhất vô nhị của hãng, bộ tuxedo cho nữ- Le Smoking. Khi Yves thiết kế nên Le Smoking bằng cách nữ tính hóa các đường nét của một bộ tuxedo cho nam, đã có nhiều tranh cãi. Nhưng hiện nay, Le Smoking là thứ mà một người phụ nữ muốn tạo nên dấu ân riêng cần sử dụng. Các bạn nữ có thể mặc nó trong những buổi tiệc có phần trang trọng, hay những buổi dạ hội sang trọng. Nó sẽ để lại hình ảnh một người con gái nổi loạn và không cần nghĩ đến giới hạn của tuxedo.

Ảnh

Kế tiếp là váy. Vày chính là điểm nhận biết giữa YSl với các thương hiệu khác. Nếu Coco Channel giải thoát phụ nữ bằng loại váy thoải mái, không còn bó buộc nữa. Nếu Christian Dior mang đến cho phụ nữ vẻ đẹp truyền thống nhưng mang hơi hướng hiện đại bằng mẫu váy dài buông thả. Nếu Channel và Dior là hai thương hiệu mang đến sự tự do cho phụ nữ, thì YSl mang đến quyền lực cho phụ nữ. Đó là váy trapeze ngắn được gắp ly phía dưới, bên trên ôm sát cơ thể và phần cổ khoét sâu. Nổi loạn, quyến rũ và đầy quyền lực.

Ảnh

Nhưng nếu người con gái không muốn một mẫu váy mời gọi quá, thì có thể chọn phần trên được thiết kế khác đi. Bên dưới vẫn là phần chân váy hình thang theo truyền thống trapeze. Phần trên vẫn ôm sát cơ thể, không có tay áo, gắp ly ở gần cổ và một vòng thắt lưng đính bạc quanh bụng. Sang trọng, độc đáo và đáng yêu.

Ảnh

Nhưng vì một lí do nào đó, bạn muốn đánh gục chàng trai của bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cho chàng trai đấy biết rằng bạn là một người độc lập, rằng bạn có thể tự chăm sóc cho bản thân, nhưng vẫn rất dễ gục ngã nhưng lúc yếu mềm. Bạn sẽ cần đến mẫu váy này, mẫu váy hội tụ tất cả những gì là tinh hoa của YSl kể từ khi bắt đầu xây dựng. Váy trapeze ngắn với họa tiết safari hoặc trái tim. Giày da đính bạc. Áo khoác da. Không có cơ hội cho bất kì chàng trai nào đối mặt với mẫu váy này.

Ảnh

Trong thế giới của YSl, mọi thứ đều được sáng tạo theo một chuẩn mực mới. YSl luôn là tiếng nói đầu trong việc mang đến những chất dị nhất, khác biệt nhất cho thời trang. Đúng như tinh thần rock. Chưa có bất kì hãng nào cho phép người phụ nữ có quyền năng kết hợp những thứ độc đáo nhất như YSl làm được. Áo vải len màu đen với họa tiết xuyên thấu, chân váy trapeze, thắt lưng đính bạc và áo blazer của bộ tuxedo khoac ngoài.

Ảnh

Nếu yêu thích sự đơn giản, bạn có thể chỉ mặc áo với vải len họa tiết xuyên thấu hoặc xẻ thẳng giữa ngực. Rất quyến rũ, rất sang trọng với tông màu đen đặc trưng của YSL và cũng rất độc đáo.

Ảnh

Nói về phần quần, mình luôn thích các bạn nữ mặc quần jeans và quần da màu đen. YSl có những mầu quần jeans truyền thống nhưng được hoàn thiện tốt nhất. Quần da màu đen tuy có hơi lạ so với gu thời trang của đại đa số các bạn nữ Việt, nhưng nó từ lâu luôn là một thứ gì đó không bao giờ bị nhầm lẫn, mang đến một nét độc đáo cho chủ nhân.

Ảnh

Ảnh

Thế là xong, bài blog hoành tráng nhất và theo mình là hay nhất cho đến thời điểm này. Một phần vì viết về cơn nghiện thời trang của mình, một phần vì mình muốn vực dậy cái blog (: Lời khuyên cuối cùng là đừng chạy theo trào lưu thời trang, hãy tự định hình phong cách của chính mình. Vì nếu trào lưu thời trang hiện đại là một điều gì đó vĩ đại, Yves Saint Laurent đã không vì nó mà nghỉ hưu vào năm 2008 và mất không lâu sau đó. Hãy luôn nhớ câu nói của ông:

Fashions fade. Style is eternal.

Nếu anh không bao giờ nhìn thấy gương mặt của em nữa…

 “Nếu anh không bao giờ nhìn thấy gương mặt của em nữa

Anh không quan tâm

Vì anh biết anh và em sẽ đi xa hơn

Xa hơn những gì chúng ta đã làm được”

Anh đã đọc một câu nói rất hay: “Cuộc sống chỉ là một vòng tròn luẩn quẩn giữa vay và trả”. Chúng ta hít vào, phải thở ra. Chúng ta nhận vào, phải trả lại trở ra. Chúng ta nhận yêu thương, phải trả yêu thương. Đó là lẽ sống. Chúng ta nợ người khác tình cảm, phải trả cho người đó tình cảm. Và vay và trả rất công bằng. Vay nhiều, trả nhiều, và phải trả cho đến khi hết nợ.

Có khi chúng ta không nhận ra chúng ta đã vay tình cảm của người khác từ khi nào, nhiều bao nhiêu, và cũng không nhận thức được phải trả như thế nào. Chúng ta có thể vay tình cảm của người khác đơn giản như em, khi em đang mất hết niềm tin vào cuộc sống, người ta mang tình cảm đến và lấy lại sức sống cho em. Đối với anh, đó là món nợ cực kỳ nhiều mà em phải trả cho người ta bởi vì không có gì cao quý bằng một chiếc phao khi chúng ta đang chìm. Đương nhiên, sự không nhận thức được là hoàn hảo. Chúng ta trả nợ tình cảm cho người khác trong một tình trạng không nhận thức được như vậy. Em cảm động, giành hết tình cảm cho người đó, nhưng về bản chất, đó là vì tự nhiên bắt trái tim em phải làm vậy, như một qui luật của vay và trả. Đã có lúc anh nghĩ rằng em có một trái tim thật ngu ngốc, khi giành tình cảm cho người đó, người từng làm tan nát trái tim và cuộc sống của em. Nhưng giờ anh đã hiểu, anh không thể cản được qui luật của tự nhiên.

Giờ anh ngẫm nghĩ lại giây phút anh gặp em, có lẽ lúc đó tự nhiên đã lầm. Tự nhiên đã nghĩ rằng em đã hết nợ người đó rồi, nên sẽ cho em một tình cảm mới. Em không cần phải trả nữa. Em cũng không cần phải vay nữa. Sau những thời gian vui vẻ anh và em có bên nhau, có lẽ tự nhiên đã phát hiện ra, và nói rằng không, em chưa hết nợ với người đó. Một cách tàn nhẫn, tự nhiên thay đổi trái tim em, để em tiếp tục trả nợ cho người đó.

Anh sẽ để em trả hết nợ cho người đó.

Bởi vì dù anh và em có cố gắng quên nhau như thế nào, em vẫn khiến anh phải quay lại để mong muốn nhiều hơn, và anh biết mỗi khi anh quay lại, anh làm tốt hơn. Anh trưởng thành hơn, thấu hiểu hơn. Anh mong em cũng vậy.

Có người nói anh chờ đợi là ngu ngốc, là dại khờ. Không. Anh chờ đợi là anh đang chấp nhận mạo hiểm. Vì theo qui luật, khi em đã trả hết nợ rồi, bình yên sẽ đến bên em. Theo qui luật, khi em đã trả hết nợ rồi, trái tim em lại mở ra một cánh cửa mới, cứ như nó chưa bao giờ tổn thương, và đón nhận những hạnh phúc mới, như giây phút em gặp anh. Anh muốn chờ đợi giây phút tự nhiên không còn bắt em phải trả nữa, vì khi đó, anh mới có thể cho em những hạnh phúc mà em xứng đáng có được.

Nhưng hãy nhớ rằng, giây phút em trả hết nợ cho người đó, sẽ rất đau đớn em à. Em sẽ cảm thấy như mọi thứ sụp đổ một lần nữa. Em sẽ cảm thấy dường như em không thể có được hạnh phúc. Em sẽ mất hết hi vọng. Hãy nhớ rằng, giây phút đó em có anh, một lần nữa, một lần mới hơn. Vì có thể em không bao giờ có được những thứ em muốn, nhưng em sẽ luôn có anh.

Đừng hỏi anh tại sao anh lại biết chắc mọi chuyện như vậy. Anh biết có lẽ em cũng đang nghĩ anh là một thằng điên mắc chứng hoang tưởng. Nhưng em còn nhớ không, em thích anh vì cái tính tự cao của anh mà. Anh rất tự cao trong chuyện này em à. Anh không hề hi vọng may mắn sẽ biến mọi chuyện ở trên thành hiện thực. Ngay từ giây phút viết bài blog này, anh đã nắm trong tay may mắn rồi.

Vì vậy, nếu anh không bao giờ nhìn thấy gương mặt của em nữa, anh không quan tâm, vì anh biết anh và em sẽ đi xa hơn, xa hơn những gì chúng ta đã làm được.

Không sớm thì muộn (:

Miễn là anh còn có em

“Hãy hỏi anh đã làm gì suốt cuộc đời mình

Anh sẽ trả lời: Làm mọi việc cùng em

Nếu anh mất hết danh tiếng và tương lai

Không quan trọng

Miễn là anh còn có em”

Người ta nói bỏ sử dụng Facebook thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều khoảng thời gian hữu ích. Sau một vài ngày đóng tài khoản, tôi cảm thấy điều đó chuẩn đấy. Giờ một ngày của tôi khá sôi động, thay vì chỉ mãi xoay quanh cái máy tính để lên Facebook. Và thật sự là tôi có thời gian ngắm nhìn kĩ tất cả những hoạt động trong ngày của tôi. Cụ thể nha

_Sáng: sau khi thức dậy, thường là vào khoảng 7h30 (hè mà, dậy trễ ((: ), tôi sẽ đánh răng, sau đó ra phòng sách, tập chạy bộ. Phòng sách của tôi có máy chạy bộ, lúc trước thì tôi thích lên sân thượng chạy hơn, nhưng máy chạy tuyệt khi nó đo lượng calo, thời gian chạy và quãng đường. Không chống đẩy, tập cơ bụng hay gì cả, mặc dù bạn thân của tôi khuyên tôi nên tập thể hình sau khi cậu ấy phát hiện cánh tay tôi nhỏ thế nào. Tôi thích chạy bộ vì tôi không muốn có một thân hình đầy cơ bắp, sáu múi hay gì cả. Tất cả những gì tôi cần là duy trì khả năng không-bao-giờ-tăng-cân và thân hình skinny của tôi hiện nay mà thôi. Tiện thể, tôi nặng 54 kg (:

Sau khi chạy bộ xong thì tôi bắt đầu tắm, đương nhiên là phải đợi sau khi hết mồ hôi để không mắc bệnh. Tôi tắm bằng vòi hoa sen. Tôi dùng dầu gội Clear Men, sau đó xả lại bằng dầu xả Pantene. Ok, Ok, tôi biết Pantene dành cho nữ, nhưng tôi mặc kệ. Sau đó tôi dùng sữa tắm dưỡng ẩm, thường là loại sữa tắm chiết xuất từ sữa dê. Cạo râu tôi dùng kem cạo râu chứa ít hoặc không chứa cồn, và đồ cạo 3 lưỡi dao. Cuối cùng là rữa mặt. Tôi rữa mặt bằng nước nóng kèm theo sữa rửa mặt Nivea Men. Sau đó rửa sạch lại với nước lạnh.

Tiếp theo tôi ăn sáng. Tôi thường ăn phở và hủ tiếu. Hai món thích nhất. Thỉnh thoảng tôi cũng ăn xíu mại (tôi thích món Tàu). Hủ tiếu thì tôi dùng thịt bằm và hoành thánh. Phở thì tôi dùng tái, nạm dùng chung với nước bò kho.

Sau đó là về nhà làm bài tập (nếu có). Xong thì tôi mở máy lên mạng. Hai trang đầu tiên tôi đọc là genk.vn và theverge.com, cả hai đều là hai trang tin công nghệ. Tiếp theo có thể tôi đọc tiếp kenh14.vn hoặc vào instagram xem hình (tôi mới sử dụng instagram gần đây). Cuối cùng là kiểm tra e-mail. Có thể nói chuyện chút xíu qua e-mail. Giờ đây, không có Facebook thì tôi chủ yếu liên lạc với bạn bè qua tin nhắn điện thoại, iMessage và e-mail (: Sau đó thì xem TV cho đến khi dùng bữa trưa. Bữa trưa thì tôi không dám chắc, vì người mẹ đáng kính của tôi luôn đảm bảo mỗi ngày tôi đều ăn những món khác nhau. Tuyệt vời ở chỗ chính tôi lại là người quyết định khẩu vị của các món ăn vì mẹ không thể nêm nếm các món ăn vì mẹ là người ăn chay, và tôi tôn trọng mẹ ở điểm này. Sau khi dùng bữa trưa thì tôi có thể đi ngủ, nếu không phải đi học thêm lúc 12 giờ. Đối với tôi học lúc 12 giờ không có gì là quá tệ, vì đó chính là giờ mà tôi tỉnh táo và thông minh nhất trong ngày. Sau khi nghỉ trưa xong thì thức dậy, có thể làm bài tập, còn không thì mở máy xem phim. Tôi bị nghiện phim, nhưng các phim từ năm 2000 trở về sau thì tôi không thích lắm. Xem phim xong thì tôi dọn dẹp nhà. Tôi không phải thuộc loại siêng năng làm chuyện nhà. Mẹ tôi cũng không phải người lười biếng sai con trai mẹ làm thay. Chỉ là tôi không chịu nổi cảm giác cái căn cứ của tôi không được sạch sẽ. Thử đến nhà tôi và để lại một dấu chân thử xem, tôi sẽ giết bạn đấy. Tiếp theo là đi học thêm tiếp.

Tối: Mà khoan, hình như nãy giờ chuyện tôi kể chả liên qua đến tựa đề nhỉ. Cứ kiên nhẫn bạn nhé (: Buổi tối bắt đầu với màn ăn tối. Kế tiếp là bài tập nếu buổi sáng tôi chưa làm. Cuối cùng là thời gian nghỉ ngơi. Nếu siêng thì tôi bật máy tính viết blog hoặc đọc sách chẳng hạn. Tôi thích thể loại sách giật gân chút xíu, khoa học chút xíu. Nếu cảm thấy mệt mỏi thì tôi nằm dài trong chăn, mở điện thoại lên xem Youtube, dạo qua Instagram, nghe nhạc. Có thể bạn thắc mắc tại sao tôi không ra ngoài, tiệc tùng với mấy đứa bạn. Tôi thuộc kiểu nghiện-ở-nhà. Một phần vì ở nhà có mọi thứ tôi cần, phần khác vì mấy đứa bạn của tôi đều dành thời gian riêng cho tụi nó. Cũng có nhiều lúc tôi thấy cần ra ngoài để tạo thêm nhiều mối quan hệ, hẹn hò, v..v. Nhưng thật sự tôi không hợp với mấy bạn trẻ hiện đại. Tôi thuộc kiểu lạc hậu ông cụ non. Gu thời trang, cách tán tỉnh, kiểu hẹn hò của tôi đều chết đi trong mắt các bạn rồi. Nên tôi đành ở nhà thôi, đâu thể bảo người ta thay đổi được. Tôi ghét legging, tôi nghĩ kiểu quần đó chỉ dành cho khi tập yoga. Tôi thích con gái mặc jeans và váy, hai thứ cổ điển tuyệt vời. Tôi thích con gái son phấn nhiều quá, trông sáo rỗng lắm. Tôi chỉ thích con gái đối xử gọn gàng với mái tóc của họ. Hơi lập dị chút xíu nha, tôi thích con gái làm gì đó với đôi mắt của họ. Tôi thích họ đeo kính áp tròng, thích họ dùng lông mi giả, nhưng thích nhất là họ vẽ mắt. Tôi cực kỳ thích con gái vẽ mắt. Nó tạo vẽ bí ẩn và tinh tế thay vì một ấn tượng quá đà mà son phấn mang lại. Tuy nhiên, đôi lúc tôi cũng ra ngoài, nhiều là đi ăn, uống nước đơn giản với mấy đứa bạn. Tôi thường mặc jeans màu morpho. Đề tôi giải thích cho bạn màu này. Đó là loại màu xanh dương mà tôi thích. Màu xanh đó không quá đậm, cũng không quá nhạt. Màu morpho là màu đạt sắc thái hoàn hảo giữa màu xanh nhạt đậm nhất và màu xanh đậm nhạt nhất. Lí do tôi gọi đó là màu morpho vì màu đó tương tự như màu của bướm morpho. Tôi thích bướm lắm đấy. Tôi chỉ mặc áo thun, không bao giờ mặc áo sơ-mi. Áo thun tôi thường là máu đen nhiều nhất, kế tiếp là trắng, kế tiếp là navy. Tôi thường đi ngủ vào khoảng 10h30 hoặc 11h. Trước đây, khi phải onl Facebook thì tôi thức trễ lắm, có khi đến tận 2h khuya. Trước khi ngủ, tôi thường nghe nhạc cho đến khi cở thể thật thoải mái thì ngủ.

24 giờ trôi qua thật sự rất nhanh nếu bạn biết tận dụng thời gian và làm những chuyện có ích thay vì cắm đầu vào Facebook. Tôi đã có nhiều thời gian chăm sóc bản thân hơn, quan tâm và vui vẻ với những người xung quanh hơn. Tiện thể, một ngày có 24 giờ với những hoạt động tôi kể trên. Trong suốt 24 giờ đó, không một phút giây nào tôi không nhớ Tím, không nghĩ đến Tím. Tôi trân trọng 24 giờ mà tôi có trong ngày, vì dù tôi làm gì, Tím cũng luôn ở trong tôi. 24 giờ của tôi luôn hạnh phúc, miễn là tôi còn có Tím.